Hoa Bất Tử
Hoa Bất Tử Chương 9
Hiếu cặm cụi sửa cái quạt máy ngày hôm qua Thúy Hòa đã đá văng vào vách làm cho hư. Nghe tiếng chân trên cầu thang bước xuống, Hiếu ngước lên nhìn em gái. Nhìn thấy anh trai sửa cái quạt chẳng những không biết lỗi của mình, Thúy Hòa còn sầm mặt:
– Hôm nay anh rãnh lắm sao mà ngồi sửa quạt vậy?
Hiếu vẫn dịu dàng:
– Ngày hôm qua em uống rượu say về nhà đá hư cái quạt, còn nói nữa. Con gái con đứa uống rượu say đi xiu vẹo, nói năng oang oang khó coi lắm. Ba buồn em đó, hãy bỏ rượu đi.
– Em không muốn bỏ. Lúc này anh rãnh rang vì Cát Tường đi ra Trung đóng phim chớ gì?
– Em hỏi chuyện của anh làm gì?
– Em nói cho anh biết, lo mà trả ơn cho Ngọc Bích. Nó sợ anh đi Thái Lan nữa nên đi gặp Cát Tường năn nỉ cho anh làm hòa với Cát Tường. Còn phần nó đang bị Lập Quân ve vãn, bằng cách đối xử tử tế, rồi nó cũng sẽ như em. Lập Quân nói rồi, bất cứ người phụ nữ nào có liên quan với anh, anh ta sẽ sử dụng rồi bỏ, cho nên em hận. Tại sao em lại là em gái của anh, anh có biết không hả?
Hiếu sững sờ, anh đứng lên chụp vai Thúy Hòa:
– Em nói có thật không?
Thúy Hòa vung tay ra:
– Anh không tin em thì đi theo Ngọc Bích sẽ biết. Ngày nào Lập Quân cũng đưa đón nó.
Hiếu cắn mạnh môi. Lẽ nào Ngọc Bích để cho Quân lợi dụng. Ngọc Bích mà cũng hám danh nữa ư? Hiếu không tin là Ngọc Bích như thế, dẫu là cô vào nghề ca hát năm, sáu năm nay, vẫn chưa có một chút danh tiếng nào. Sửa xong quạt máy, Hiếu nhất định đi tìm Ngọc Bích. Nhà khóa cửa, Hiếu đứng hồi lâu. Từ lúc anh và Cát Tường trở lại với nhau, hầu như anh đã quên Ngọc Bích, và cũng lâu rồi anh không đến với cô. Hiếu đến phòng trà Blue. Vĩnh Phúc vui vẻ cặp cổ Hiếu:
– Lâu quá mới thấy mày đến. Dạo này Ngọc Bích cũng vắng mặt luôn. Buồn quá trời.
Hiếu cau mày:
– Ngọc Bích đi đâu?
– Mày làm gì như trên cung trăng rơi xuống vậy. Nó đi đóng phim, báo đăng rần trời, Lập Quân cổ động cho nó.
Hiếu cắn nhẹ môi. Như vậy là Thúy Hòa nói không sai. Anh cần phải gặp Ngọc Bích, cần bảo cô phải cảnh giác đối với Lập Quân.
Đến chín giờ đêm, Hiếu mới trông thấy Ngọc Bích từ trong xe Lập Quân bước xuống. Ngọc Bích chào vẫy tay với Lập Quân, song anh ta giữ tay Ngọc Bích và hôn lên tay cô nồng nàn:
– Chúc em ngủ ngon.
– Chúc anh ngủ ngon.
Chờ cho xe Lập Quân đi khuất, Hiếu mới bước qua đường và theo luôn Ngọc Bích vào trong. Ngọc Bích ngạc nhiên lẫn vui mừng. Tuy nhiên, cô cố giấu nỗi vui vào lòng.
– Anh tìm em có chuyện gì không?
Hiếu đi lại ngồi xuống ghế salon:
– Anh không nghĩ là em nhận lời đóng phim và lại là hãng phim của Lập Quân.
Ngọc Bích cười thản nhiên:
– Chẳng phải Cát Tường của anh cũng nổi danh nhờ anh Lập Quân. Em bắt chước chị ấy đấy. Em không tự ái hay mắc cỡ khi nói với anh điều này.
– Em cũng thích nổi tiếng?
Ngọc Bích lại cười, lần này cười thành tiếng:
– Làm một người nổi tiếng, anh nói đi, ai mà không thích chứ?
– Em có biết Lập Quân là con người như thế nào không?
– Biết. Anh ta bay bướm lăng nhăng, thay nhân tình như thay áo, em chỉ là người làm công cho anh ta thôi, anh sợ anh ta lợi dụng em à?
– Anh nghĩ là em thừa thông minh không để cho anh ta lợi dụng em.
– Hôm nay vì cái gì anh đến đây và quan tâm đến em vậy?
– Vì anh không muốn em rơi vào vết xe đổ của Thúy Hòa. Biết em làm việc cho Lập Quân, anh thật sự lo cho em.
Ngọc Bích xúc động:
– Cám ơn anh đã quan tâm, em biết suy xét mà. Anh yên tâm đi.
Rồi Ngọc Bích lảng chuyện:
– Dạo này, Cát Tường ra miền Trung, anh có gặp thường không?
– Cô ấy chỉ gọi điện thoại về thôi, hy vọng sau khi phim kết thúc, ba của Cát Tường bằng lòng cho anh cưới Cát Tường.
Đôi mắt Ngọc Bích thoảng buồn, cô biết có một ngày họ sẽ cưới nhau và chính cô là người bắt cây cầu cho họ đến với nhau. Vờ đứng dậy để đè nén cảm xúc trong lòng mình, Ngọc Bích lấy nước trong tủ lạnh ra:
– Anh Hiếu uống nước nhé!
– Thôi, em đi cả ngày mệt rồi, anh về cho em nghỉ ngơi.
– Dạ, anh về.
Ngọc Bích không giữ chân Hiếu, cô đi ra mở cửa rộng ra cho Hiếu về. Cô đứng nhìn theo bước chân anh đi, bất giác dòng nước mắt tuôn dòng. Muốn quên một người sao chẳng dễ dàng.
Đoàn làm phim ra Vũng Tàu quay ngoại cảnh chỉ có mấy người, ba ngày là xong. Lập Quân cho phép ở lại một đêm, sáng về sớm.
– Mọi người ở lại, em chớ có đòi về. Ở nhà em đâu có ai đợi em. Chiều nay, Cát Tường từ Huế về Sài Gòn, Hiếu đoàn tụ với người yêu, không có đến tụ điểm ca nhạc gặp em đâu.
Ngọc Bích cắn môi vùng vằng:
– Em đâu có nói là em đòi về để đến tụ điểm ca nhạc.
Lập Quân cười nhẹ:
– Em giấu được mọi người chứ không giấu được anh đâu. Đi đóng phim suốt ngày mệt muốn đứt hơi, nhưng tối em vẫn đến tụ điểm ca nhạc để làm gì? Để gặp người ta cho đỡ nhớ, trong lúc đó người ta chỉ một lòng nhớ người yêu của người ta, đừng có ngốc quá vậy.
Bị Lập Quân nói trúng tim đen, Ngọc Bích ngồi im. Lập Quân đặt tay lên vai cô:
– Đừng có ngồi thừ người ra. Đi ăn, về khách sạn nghỉ ngơi, rồi đi dự tiệc sinh nhật của anh.
Ngọc Bích ngớ người ra:
– Hôm nay là sinh nhật của anh à?
– Ừ. Mọi năm, anh tổ chức ở Sài Gòn, năm nay tổ chức ở Vũng Tàu. Ai cũng biết, chỉ có một mình em là không biết.
Ngọc Bích khống chế:
– Xin lỗi, tại em không biết.
Lập Quân nhún vai:
– Em không quan tâm đến anh nên không biết, có gì lạ đâu mà xin lỗi. Nào, chúng ta đi ăn cái gì đi!
Lập Quân vờ thân mật quàng vai Ngọc Bích kéo đi, cử chỉ thân mật làm Ngọc Bích ngượng. Cô gỡ tay Quân ra:
– Anh để em đi tự do, em không quen như thế này.
Lập Quân cười không nói gì, đi ra xe. Một kế hoạch thành hình trong đầu anh ta. Ra xe, chưa vội đi, anh ta gọi điện thoại cho Cát Tường:
– Sao, Cát Tường? Em có ra Vũng Tàu được không? Đừng có nói là em không đi được nghen! Hay là rủ Hiếu cùng đi, có Ngọc Bích ngoài này nè. Ra đây cho vui. Đi xe nhà, một hai tiếng là ra tới Vũng Tàu chớ gì.
Cát Tường bỏ điện thoại ra, quay sang Hiếu:
– Anh Quân mời cả anh nữa đó. Có Ngọc Bích ở ngoài đó.
Hiếu còn phân vân thì Quân đã kêu lên trong máy:
– Em cho anh nói chuyện với anh Hiếu một chút đi.
Cát Tường đưa điện thoại cho người yêu:
– Anh Quân muốn nói chuyện với anh đó.
Hiếu cầm máy:
– Alô.
Lập Quân cười khẽ:
– Chào anh bạn. Có lời mời đấy, anh bạn không thể không ra đâu, tôi sẽ phục rượu Ngọc Bích và ...
Hiếu cau mày quát khẽ:
– Anh muốn làm gì hả?
– Thì cứ ra đây thì biết!
Lập Quân tắt máy, Cát Tường lo lắng:
– Có chuyện gì vậy anh?
Hiếu lảng chuyện:
– Không! Không có chuyện gì! Có điều anh không thích những chỗ đông người cho lắm.
– Anh không muốn thì chúng mình không đi vậy.
– Không! Anh quyết định đi.
– Em có thể biết chuyện gì làm anh thay đổi ý định không?
– Không ... Lâu rồi anh cũng muốn biết đêm Vũng Tàu như thế nào.
Hiếu ôm quàng vai Cát Tường, anh hôn lên tóc cô:
– Nhớ em ghê! Mỗi tối nói chuyện điện thoại với em càng làm anh nhớ em không chịu được. Em về với anh được một đôi ngày lại đi, biết chừng nào mình mới luôn ở cạnh nhau đây?
Cát Tường ôm cổ Hiếu, dịu dàng:
– Rồi sẽ có mà anh. Anh về nhà thay quần áo đi rồi lát nữa đến đón em.
– Khoan, anh muốn hôn em một lần nữa!
Cát Tường bật cười khép mắt lại khi anh cúi xuống trên môi cô nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần say đắm.
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức long trọng. Ngọc Bích đi cạnh Lập Quân, anh nói khẽ vào tai cô:
– Tối nay em hãy làm partenaire (người cùng khiêu vũ) cho anh. Đừng từ chối! Ai cũng có đôi, không lẽ em để cho anh sinh nhật cô đơn, anh sẽ ... oán em đó.
Tám giờ, Cát Tường và Hiếu cũng ra đến nơi. Hai người đàn ông bắt tay nhau. Xong, Quân quay sang ôm nhẹ Cát Tường:
– Anh cứ lo em không ra được.
Cát Tường mỉm cười:
– Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
– Cám ơn em.
Rượu champagne khui nút, nổ giòn. Tiếng cười nói ồn ào. Lập Quân khai mạc bằng điệu luân vũ với Ngọc Bích. Những bước nhảy đẹp mắt, trông họ rất xứng đôi. Từng cặp dìu nhau ra sàn nhảy. Cát Tường cũng kéo Hiếu ra.
Nhạc chuyển sang điệu tango. Lập Quân kéo Ngọc Bích lại gần Cát Tường, anh ta nheo mắt nhìn Hiếu:
– Cho tôi mượn người yêu của anh một lát, có sẵn lòng không?
Hiếu gật nhẹ:
– Em sang với anh Quân đi.
Quân nháy mắt với Ngọc Bích:
– Anh giúp em đó nghen.
Rồi Quân kéo Cát Tường ra xa để Ngọc Bích sang với Hiếu, cô bồi hồi trong vòng tay anh.
– Em không nghĩ là anh sẽ có mặt.
– Anh lo cho em.
Ngọc Bích phì cười:
– Em có làm sao đâu.
– Nếu em có làm sao, anh sẽ rất ân hận.
– Không có gì đâu mà anh.
– Em cũng nên đề phòng Lập Quân.
– Anh ấy cư xử rất tốt. Tuy nhiên, em sẽ đề phòng.
Bài nhạc chấm dứt khi Hiếu và Ngọc Bích vào bàn đã thấy Cát Tường và Quân ngồi. Lập Quân rót rượu vào ly cho cả hai:
– Uống đi anh Hiếu. Dù gì chúng ta cũng sắp là người một nhà, phải không?
Thái độ của Lập Quân tự nhiên nên Hiếu và Ngọc Bích uống cạn ly rượu. Họ lại tiếp tục khiêu vũ.
Một cảm giác chống mặt ập đến. Ngọc Bích gục đầu trên vai Lập Quân:
– Có lẽ em không quen uống rượu, nên chóng mặt.
– Không sao đâu. Anh đưa em lên phòng nghỉ.
Lập Quân dìu Ngọc Bích vào:
– Hay là để anh nhờ anh Hiếu đưa em lên phòng. Anh còn bận bạn bè.
– Dạ.
Nhìn thấy Ngọc Bích phải tựa vào người Quân đi, bất giác Hiếu nhớ lời đe dọa của anh ta trong điện thoại, nên đứng vội lên:
– Ngọc Bích! Em sao vậy?
– Cô ấy say rượu. Anh Hiếu! Hay là anh giúp tôi đưa cô ấy lên phòng. Phòng số tám, lầu hai.
Dĩ nhiên là Hiếu đồng ý, anh gật đầu:
– Được.
Quay sang Cát Tường, Hiếu dặn dò:
– Để anh giúp anh Quân đưa Ngọc Bích lên phòng. Em đợi anh một lát.
Hiếu đỡ người Ngọc Bích và dìu đi:
– Em có chóng mặt lắm không?
Ngọc Bích gật khẽ. Cả người cô gần như tựa vào anh, một cảm giác bứt rứt thật khó chịu.
Lập Quân nhìn theo:
– Anh nhờ anh Hiếu đưa Ngọc Bích lên phòng, chắc là em không phiền chớ?
Cát Tường mỉm cười:
– Anh nghĩ là em nhỏ mọn lắm sao?
– Không nhỏ mọn, nhưng Ngọc Bích là người yêu anh Hiếu. Anh bắt gặp có những lúc cô ấy khóc một mình. Có lẽ vì vậy mà hôm nay uống hơi nhiều rượu khi thấy em cùng với anh Hiếu.
Cát Tường lườm Quân:
– Anh biết như vậy mà cứ muốn em và anh Hiếu phải ra đây.
– Anh giúp em, em không cám ơn còn trách anh. Người ta nói “thuốc đắng dã tật”. Ngọc Bích thấy em và anh Hiếu, cô ta sẽ vỡ mộng ra và hết yêu chớ.
Em có thể nhảy với anh bản này không?
– Không! Anh đi gặp bạn bè đi, em ngồi đây đợi anh Hiếu xuống.
Lập Quân cười tinh quái bỏ đi. Anh ta chờ cho màn kịch tiếp diễn như kịch bản anh ta sắp đặt. Rồi Cát Tường sẽ bỏ Hiếu ...
Từ một tình yêu không thỏa mãn, Lập Quân thành một con người ác độc.
Mở cửa phòng, Hiếu dìu Ngọc Bích vào. Anh đặt cô nằm xuống và đi lại tủ lạnh với ý định giúp Ngọc Bích đỡ cơn say. Trong tủ lạnh chỉ có nước ngọt và bia. Hiếu phân vân quay lại nhìn Ngọc Bích. Anh thảng thốt vì từ lúc nào cô đã cởi phăng bộ đồ mặc trên người, chỉ còn lại là bộ quần áo lót. Cô kêu khẽ:
– Nóng quá!
Hiếu quay đi, trong tình cảnh này bỏ đi mặc cho Ngọc Bích thì không nỡ, mà ở lại càng khó hơn. Cắn môi, Hiếu đi lại lấy cái mền đắp lên người Ngọc Bích:
– Em nghe khó chịu lắm phải không? Để anh xuống nhà kiếm nước chanh cho em uống dã rượu.
Hiếu vừa quay đi, Ngọc Bích đã chồm lên, ôm chầm lấy Hiếu:
– Anh đừng đi, ở lại với em ...
Hiếu bối rối cố gỡ tay Ngọc Bích ra:
– Em buông anh ra đi! Em say rượu rồi. Anh bảo em chớ uống rượu, vậy mà em vẫn cứ uống.
– Không ...
Ngọc Bích lôi mạnh Hiếu lại làm cho hai người cùng ngã lăn ra nệm. Hiếu toan ngồi dậy thì Ngọc Bích lăn xả vào anh, mắt cô đờ đẫn khờ, man dại, chiếc áo cuối cùng nhỏ xíu cũng bị tháo tung vứt xuống chân. Nhìn gương mặt đờ đẫn của cô, Hiếu chợt hiểu. Đôi hàm răng anh nghiến lại giận dữ. Thằng khốn kiếp!
Nó bỏ thuốc cho Ngọc Bích. Hiếu bật dậy, anh toan lôi Ngọc Bích vào toa-let trấn nước cho cô tỉnh thì cánh cửa bỗng bật mở ra.
Cát Tường đứng sững sờ nhìn cái cảnh “kỳ dị” trải ra trước mặt mình. Hiếu kéo Ngọc Bích, còn cô ta cứ ôm chặt Hiếu, trên người không mảnh vải.
Hiếu lúng túng:
– Cát Tường! Em chớ hiểu lầm.
Cát Tường đã quay đi chạy vội vã. Sự thật cô vừa chứng kiến khiến cô choáng váng và một cảm giác đau đớn lịm người. Tại sao họ có thể như vậy với nhau chứ?
Lập Quân cười khẩy ngạo báng:
– Cứ ở lại hưởng giây phút hoan lạc bên người ngọc đi, tôi tặng anh đó.
Lập Quân bước ra ngoài, không quên đóng mạnh cánh cửa lại. Hiếu định chạy theo Cát Tường, song anh biết trong hoàn cảnh này anh không thể nào bỏ Ngọc Bích. Anh đành bế cô vào phòng vệ sinh, mở vòi nước và bắt cô đứng dưới vòi nước thật lâu.
Cát Tường ngồi thu mình trong một góc, nước mắt hờn ghen và đau khổ cứ chảy dài. Không thể tưởng tượng được cái trò phản bội của Hiếu xảy ra trong mắt cô.
– Cát Tường!
Lập Quân đến bên, anh ôm vai Cát Tường, lo lắng:
– Anh đi tìm em nãy giờ. Anh cứ sợ em bỏ về Sài Gòn hay làm điều dại dột.
Cát Tường ngả đầu vào ngực Lập Quân, khóc âm thầm. Mấy năm đi qua, không ngờ cô lại lần nữa chảy nước mắt vì Hiếu. Ngày trước, anh cũng làm cho cô đau đớn như thế này, cô hiểu sao đây khi nhìn họ như thế. Lẽ ra anh phải chạy theo cô giải thích. Đàng này, cô ngồi ở đây có hơn nửa giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Lập Quân vuốt tóc Cát Tường:
– Thật ra, anh biết họ với nhau đã lâu, có điều anh nói ra em sẽ không tin.
Nên anh bảo em rủ anh ta cùng ra đây, là lúc mà em không ngờ nhất, anh ta trắng trợn phản bội em.
Cát Tường lắc đầu, nghẹn ngào:
– Anh đừng nói nữa!
– Tiệc tan rồi, em có muốn về Sài Gòn không, anh đưa về.
Cát Tường thẫn thờ:
– Về. Em còn ở đây làm gì.
– Anh đưa em về. Áo ấm của em đâu?
– Em để ngoài xe.
– Để anh dặn tụi nó. Xong, anh với em sử dụng xe của em.
Cát Tường để Lập Quân dìu cô đi. Cô không có tình yêu với anh, song cô vẫn xem anh như một người anh, đỡ đần trong những lúc khó khăn hoặc yếu đuối như hôm nay.
Trong bóng tối, Lập Quân cười thầm. Anh đã thành công. Hiếu ơi! Mày phải đau như tao từng đau vậy.
– Ái!
Khi mà toàn thân Ngọc Bích lạnh rung và đôi mắt cô có hồn một chút, Hiếu mới bế Ngọc Bích ra ngoài. Anh lấy khăn lau khô cho cô và lấy chăn đắp kín người cô lại. Anh vẫn chưa đi tìm Cát Tường.
Ngọc Bích có vẻ tỉnh lại, cô kêu lên, định ngồi dậy.
– Anh Hiếu! Em ...
Đầu Ngọc Bích váng vất nhức, cô có cảm giác say say. Tuy nhiên, cô vẫn nhận rõ một điều, toàn thân cô trần trụi và Hiếu đang ngồi bên cánh cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe tiếng kêu thảng thốt của Ngọc Bích, Hiếu quay lại:
– Em đã tỉnh rồi, phải không?
Ngọc Bích quấn kín người trong tấm chăn, giọng cô lạc lõng sợ hãi:
– Chuyện gì xảy ra vậy anh Hiếu?
– Em đã uống rượu, trong rượu có pha thuốc kích dục.
Hiếu cười chua chát:
– Lập Quân đã thành công khi muốn ly gián anh và Cát Tường. Có một điều chủ ý hắn không muốn hại em, mà chỉ muốn Cát Tường hiểu lầm anh mà thôi.
Ngọc Bích sửng sốt. Tuy nhiên, đầu óc cô lúc này mụ mẫm, không suy nghĩ ra được điều gì hết. Một cảm giác mệt mỏi và cô chỉ muốn ngủ thôi. Cô nói nhỏ xíu:
– Anh hãy đi tìm Cát Tường và giải thích đi.
Hiếu lắc đầu:
– Không cần đâu! Cô ấy đã về Sài Gòn với Lập Quân. Em không khỏe thì nghỉ đi, anh đi ra ngoài.
– Anh đi đâu, bỏ em một mình sao?
– Không! Anh xuống phòng tiếp tân khách sạn, uống cà phê đợi sáng.
Hiếu mở cửa đi nhanh ra ngoài. Ngọc Bích nằm mơ màng, rồi ngủ thiếp đi.
Cho đến sáng, cô mới giật mình thức giấc, và lúc này đầu óc tỉnh táo để nhớ điều gì đã xảy ra.
Ngọc Bích vụt ngồi bật dậy. Như vậy, có nghĩa là tối qua cô hoàn toàn phơi trần trước Hiếu. Trời ơi! Xấu hổ chết đi được. Lập Quân! Anh ta đúng là một con người sâu độc, lòng dạ ác như chó sói được bọc bởi bên ngoài một vẻ đẹp lịch lãm, trí thức. Đôi hàm răng Ngọc Bích nghiến lại, nước mắt cô trào ra ...
– Ngọc Bích! Em dậy chưa? Chúng ta đi về Sài Gòn thôi.
Ngọc Bích mặc quần áo vào. Cô mở cửa chậm chạp, mắt cứ cụp xuống không dám nhìn Hiếu. Thái độ của cô cũng làm cho Hiếu mất tự nhiên, anh đứng bên ngoài chứ không vào phòng.
– Em sẵn sàng chưa, chúng ta về Sài Gòn.
– Dạ xong rồi.
Ngọc Bích choàng thêm cái áo khoác, cô bức theo Hiếu.
– Suốt đêm qua anh ngồi ở phòng tiếp tân của khách sạn à?
– Không! Anh đi đánh bida.
Hiếu đùa:
– Đúng là đen tình nhưng đỏ bạc. Anh ăn được gần năm trăm ngàn.
– Anh có gọi điện thoại cho Cát Tường không?
– Không! Cô ấy không nghe đâu. Sau này gặp mặt, anh giải thích sau vậy.
– Em bắt đầu sợ anh Lập Quân. May là phim vừa xong.
– Em cũng nên lấy đó làm bài học kinh nghiệm. Anh không biết Thúy Hòa có sáng mắt ra chưa.
– Em sẽ tìm Thúy Hòa giải thích cho nó hiểu. À! Có cần em gặp Cát Tường giúp anh không?
– Không cần! Cô ấy yêu anh, cổ phải tin anh.
Nhưng khi Hiếu và Ngọc Bích về đến thành phố, Cát Tường đã đi chuyến bay lúc năm giờ sáng trở về Huế. Cô khóa máy điện thoại, có nghĩa là cô không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào ở anh. Hiếu buồn thầm. Tại sao Cát Tường không hiểu cho anh, lúc cô đứng trước cửa phòng, Ngọc Bích không mặc quần áo, nhưng còn anh, quần áo vẫn đàng hoàng kia mà. Đầu óc của cô đâu mà không nhận xét gì cả. Được, cứ được cho cô giận đi, rồi cô sẽ tự hiểu đó chỉ là một màn kịch.
Giận Hiếu, bỏ về Huế ngay, Cát Tường khóa cả máy điện thoại di động.
Cô không biết mình làm như vậy đúng hay sai. Vừa nhớ anh, vừa giận anh kinh khủng. Nhưng rồi Cát Tường không làm gì ra hồn cả, cô thẫn thờ suốt.
Hiếu cũng đâu phải là con người dễ chịu thua. Anh đón xe đi Huế. Cát Tường đi trốn anh, nếu cô sung sướng và vui vẻ, anh sẽ để mặc cô. Đàng này, cô bỏ đi cho đã nư giận của mình thì làm gì không khóc và không đau khổ.
Đến tám giờ tối, Hiếu ra đến Huế. Anh đến ngay nhà nghỉ của đoàn phim, người bảo vệ ngăn lại:
– Anh muốn tìm ai?
– Anh làm ơn báo với Cát Tường có Trung Hiếu tìm.
Người bảo vệ lắc đầu:
– Cô ấy dặn là không tiếp khách.
– Anh cứ gọi cô ấy ra giùm tôi.
Người bảo vệ gọi điện thoại lên phòng, rồi quay sang Hiếu:
– Cô ấy bảo là mời anh lên, lầu mắt, phòng một.
– Cám ơn.
Hiếu phóng nhanh lên từng hai bậc thang. Anh gõ cửa phòng số một. Cánh cửa phòng mở ra, Cát Tường lạnh nhạt quay lưng lại:
– Anh không cần giải thích, em chỉ tin vào mắt mình thôi.
Hiếu đóng cửa phòng lại, anh nhìn từ phía sau của người yêu, nhớ thương dâng ngập lòng. Anh đứng nhìn cô:
– Được, anh không giải thích. Anh hỏi em, lúc đó Ngọc Bích khỏa thân. Còn anh, anh cũng khỏa thân chắc?
Cát Tường ngớ người ra, song cô vẫn không quay lại. Hiếu tiến lại gần:
– Em ngốc lắm! Nếu anh yêu Ngọc Bích, anh đâu có bỏ xứ đi mấy năm như vậy. Chúng ta bên nhau từ nhỏ, em không hiểu tính tình anh hay sao?
– Vậy chứ tại sao có cái cảnh Ngọc Bích như vậy? Cô ta vô liêm sỉ đến nỗi cởi hết quần áo mời mọc anh à? Còn nữa, anh đâu có đi tìm em, dù em ở dưới khách sạn có đến nửa giờ đồng hồ.
– Em có biết là Ngọc Bích uống phải rượu có pha thuốc kích thích không?
Sao em không chịu động não. Lập Quân muốn gì mà hắn không đưa Ngọc Bích lên phòng, lại nhờ anh. Một cái bẫy giăng sẵn. Nếu anh có gì với Ngọc Bích, anh vù ra Vũng Tàu tìm cô ấy mấy hồi, đâu có đợi em từ Huế về để cùng em đi Vũng Tàu, rồi làm chuyện tồi bại như vậy.
Lời giải thích của Hiếu đầy thuyết phục. Cát Tường đứng yên, có vẻ bớt giận, song cô vẫn chưa chịu quay lại.
Hiếu đến gần, anh đặt tay lên vai Cát Tường bắt cô quay lại:
– Chúng mình đã trải qua mấy năm dài xa nhau, nay mới được gần nhau, anh muốn cướp em gặp là như vậy. Em bảo chờ em đóng xong bộ phim, anh cũng đồng ý. Anh có điên gì mà đến với Ngọc Bích, em phải hiểu người anh yêu là em chứ. Giận anh, bỏ về Huế ... Xem nào, khóc sưng cả mắt, hết đẹp rồi, cô nàng Chuột Lắt ạ.
Cát Tường phụng phịu đẩy Hiếu ra, anh càng ôm cô siết chặt vào mình hơn.
– Sao, còn giận anh nữa không?
– Còn.
– Anh lặn lội ra đây, bỏ cả việc làm. Giờ này, anh đang đói rồi nè, em biết tính anh mà, đói dễ nổi quạu lắm.
– Đánh người ta chắc?
– Đâu có! Anh hôn em cho ngộp thở luôn.
Hiếu cúi xuống, anh hôn lên mắt, mũi Cát Tường:
– Cái trán này bướng bỉnh lắm nè, anh phải trừng phạt nó. Còn nữa, đôi môi này ...
– Thôi!
Cát Tường cười khúc khích, tiếng cười của cô chìm khuất bởi nụ hôn quá say đắm của anh. Cát Tường khép mắt lại đón nhận từng nụ hôn dịu dàng của anh, mọi giận hờn tan biến ...
Cát Tường mặc toàn trắng, chiếc quần Jeans thun màu trắng, áo thun ngắn tay trắng, tóc kẹp lại giản dị. Hiếu ngẩn người ra trước vẻ đẹp của cô. Anh bước lại ôm cô vào vòng tay của mình.
– Em biết không, anh đang rất hạnh phúc. Càng ngày, anh càng nhận ra anh không thể nào sống thiếu em.
Cát Tường áp mặt vào lồng ngực rộng của người yêu, cô say đắm:
– Em cũng vậy.
Hiếu ghì sát cô hơn nữa, than thở:
– Anh không muốn đợi em nữa. Tại sao mình phải chờ đợi vô lý hả em? Anh yêu em và em yêu anh kia mà.
Cát Tường cười dịu dàng:
– Đám cưới chỉ là một hình thức hợp thức hóa thôi mà anh. Chúng mình đã là của nhau.
– Anh muốn khi anh thức dậy vào buổi sáng luôn có em bên cạnh.
– Kiên nhẫn đi anh.
Hiếu giận dỗi:
– Em dỗ ngọt anh làm như anh là trẻ con vậy.
Hôn vào má anh một cái, Cát Tường mỉm cười:
– Chẳng phải anh cũng thích làm nũng với em sao?
Hiếu bật cười kéo Cát Tường đi:
– Này, một lát đi với anh, em có than mỏi chân không đấy?
Cát Tường vênh mặt:
– Có thì sao, anh dám cõng em như hôm về quê thăm mộ nội không? Người ta sẽ cười cho.
– Anh sẽ xem chỗ nào vắng, lúc đó anh cõng em đi. Như hồi nhỏ anh cõng em, em hay nhìn lên cánh diều trên cao:
“Anh Hiếu ơi! Phải chi mình cũng bay được như diều anh Hiếu há”.
Cát Tường cảm động. Những kỷ niệm nhỏ nhặt ấy anh vẫn còn nhớ. Còn cô, có lúc lại quên biến đi.
Hai người cùng đi ra phố. Cát Tường còn nghỉ trọn một ngày nay nữa, song nghĩ đến ngày mai anh sẽ rời bỏ cô để về với cuộc sống bình thường, Cát Tường thấy buồn, mặt cô xụ xuống.
– Em sao vậy?
Cát Tường nép sát hơn vào anh:
– Anh mà không đi tìm em, em sẽ giận anh đến điên lên mất. Nhưng nghĩ đến sáng mai hai đứa lại xa nhau, em buồn không chịu được.
– Anh cũng vậy. Nhưng đừng lo, cô bé Chuột Lắt của anh. Chúng mình còn ngày nay và cả đêm nay, anh sẽ không rời em nửa bước, chịu chưa?
– Chịu. Thế giới của tình yêu quả là kỳ diệu anh nhỉ? Có hai người thôi, nhưng lại có tất cả.
Đi ăn xong, hai người viếng thắng cảnh Huế. Đi bộ dài xuống con dốc Nam Giao, Hiếu thích thú ngắm cảnh. Đi lên đồi Vọng Cảnh, Hiếu nắm tay Cát Tường đưa lên cao, anh hét to lên:
– Chuột Lắt ơi! Anh yêu em.
Cát Tường phì cười, cô bắt chước Hiếu:
– Anh Hiếu ơi! Em ghét anh.
Hiếu quay lại, anh bật cười vì câu nói của cô nên nhấc bổng cô lên quay vòng vòng:
– Anh không sợ em ghét anh, vì ghét là yêu lắm lắm, phải không nào?
– Anh Hiếu, cõng em đi!
Cát Tường ôm quàng lên vai người yêu cho anh cõng cô, mắt cô khép nhẹ say sưa:
Em bồi hồi sung sướng.
Hiểu tình anh vẫn đầy.
Vẫn nhớ trăng hò hẹn.
Vẫn một vầng đắm say ...
– Cát Tường! Mình cưới nhau bây giờ nhé?
– Sao anh?
Hiếu hái một nhành cỏ dại, anh đặt Cát Tường xuống rồi quỳ bên cô:
– Anh muốn em làm vợ anh suốt đời.
Cát Tường chớp nhanh mắt:
– Em bằng lòng làm vợ anh suốt đời.
Hiếu ôm choàng Cát Tường vào mình, anh say đắm hôn cô:
– Chuột Lắt của anh! Anh muốn mãi được gọi tên em.
Hôm nay trời Hội An đẹp quá. Cát Tường hạnh phúc ngẩng mặt lên cao ...
--------------------------------------------------------------------------------