Đêm địa ngục
Đêm địa ngục
Suvantha rời khỏi giường người bệnh, đứng dậy quay về phía người chồng nói:
- Cứ làm đúng lời tôi chỉ dẫn chắc chắn chị nhà sẽ khỏi bệnh. Chỉ xin gia đình giữ kín đừng cho ai biết tôi đã chữa trị cho chị là được rồi.
Người chồng nhìn Suvantha, giọng như nghẹn lại:
- Chúng tôi không biết lấy gì để tạ ơn cứu sinh của bác sĩ, lòng dạ nào lại hại bác sĩ.
Suvantha xua tay:
- Khi hoạn nạn có nhau, đừng quan tâm đến ân nghĩa. Tôi phải về đây!
Người chồng nói nhỏ:
- Bác sĩ đợi tôi xem chừng bọn chúng có theo dõi không đã rồi hãy đi.
Suvantha gật đầu, người chồng bước ra ngoài, nhìn theo những ngả tắt, nghe ngóng, rồi quay vào nhà nói với Suvantha:
- Bác sĩ có thể đi được rồi.
Suvantha lặng lẽ bước ra, lẻn vào đêm tối tìm đường trở về nhà. Những ngỏ tắt đã trở nên quá quen thuộc đối với anh. Anh hiểu cuộc sống của anh hoàn toàn không có lối thoát, anh là kẻ bị đày ải trong địa ngục trần gian này, nhưng dù sao cuộc sống của anh cũng có ý nghĩa. Anh tâm nguyện phải làm tất cả những gì mà một bác sĩ như anh có thể làm được trong hoàn cảnh này để bớt đi nỗi đau của những người cùng cảnh ngộ, sống chung quanh anh.