Đêm địa ngục
Đêm địa ngục
- Anh cũng vậy. Anh sẽ chẳng bao giờ được trở lại bệnh viện cầm con dao mổ trong tay. Anh đã phải che giấu tên tuổi, nghề nghiệp vì sợ bị phát hiện là một trí thức. Anh chữa bệnh mà cứ phải lén lút như một kẻ tội phạm.
Chay Bofa như bừng tỉnh, nhìn chồng lo lắng:
- Anh vừa đi chữa bệnh? Có cần thiết không khi điều đó đe dọa đến sinh mạng của anh?
Suvantha đăm đăm nhìn đôi bàn tay của vợ, nó đã không còn giữ được vẻ thon dài xinh đẹp của một diễn viên múa Apsara thuở nào, vì phải lao động ngoài công trường từ sáng đến tối . Anh thấy thương cảm đến ứa nước mắt. Anh áp bàn tay chị lên má mình, giọng nhẹ nhàng:
- Nếu anh không làm điều đó thì anh đâu còn là anh, đâu còn là người chồng mà em yêu thương trân quý!
Bỗng Suvantha ngưng nói, bên ngoài có tiếng bước chân. Hai vợ chồng hốt hoảng im lặng lắng nghe. Chay Bofa bình tĩnh bước vội đến bên giường ngồi cạnh bé Thanakri. Bất ngờ, Bun Thum,một cán bộ lãnh đạo công xã, theo sau là một toán Angkar súng ống bước vào. Hắn đưa mắt soi mói nhìn quanh căn nhà, rồi từ từ tiến về phía Suvantha, hất hàm hỏi:
- Ở Phnom Penh anh làm nghề gì?
Nhớ lời dặn của Phayna, người công nhân nhà máy điện, người bạn láng giềng hiện tại của anh, anh bình tĩnh trả lời:
- Tôi công tác ở bộ phận sửa chữa lưu động của nhà máy điện.
Bun Thum cười gằn:
- Còn một tên trí thức nữa đang ẩn náu trong công xã này. Hắn là ai? Chúng ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng của hắn với những bằng chứng cụ thể. Hắn phải chịu một hình phạt thảm khốc nhất