Đêm địa ngục
Đêm địa ngục
Bé Thanakri đã ngủ say. Chay Bofa nhìn đăm đăm vào khoảng tối trước mặt. Chị mơ thấy mình đang múa trên sân khấu. Đôi cánh tay Chay Bofa uốn lượn nhịp nhàng, đôi bàn tay, rồi những ngón tay duỗi ra, gập lại giao hòa với tư thế của thân thể và đôi chân, tỏa ra từ những cảm xúc của âm thanh…Chay Bofa đang thể hiện hình tượng của nàng Seda trong vũ kịch mà chị đã một thời vang tiếng. Nhưng trong khi Seda đang hân hoan giữa một thiên nhiên khoáng đạt, nàng không hề hay biết rằng vua quỷ Riep vừa xuất hiện. Hắn khao khát trước vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, và không kiềm chế nổi, hắn nhào tới bắt lấy Seda. Nàng sợ hãi, né tránh một cách vô vọng. Cuối cùng hắn đã bắt được nàng. Nàng ngã xuống…Và, lúc đó, Chay Bofa choàng tỉnh, chị hét lên thất thanh:
- A! Ai cứu tôi với?
Từ bên ngoài, Suvantha nghe tiếng thét chạy nhanh vào, đến bên vợ, lo lắng hỏi:
- Chay Bofa! Chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Chay Bofa ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hiện rõ nét hoảng loạn:
- Em vừa trải qua một giấc mơ khủng khiếp. Em nhớ lại em đang diễn cảnh hoàng hậu Seda bị tên vua quỷ Riep bắt cóc…
Suvantha nắm lấy đôi bàn tay vợ, giọng dịu dàng:
- Em bình tĩnh lại đi. Đó chỉ là một giấc mơ, mà dù là thật thì cũng chỉ là một vở diễn.
Chay Bofa ngước lên, thổn thức:
- Chúng ta bị đưa đến đây bao lâu rồi hả anh?