Cứ coi như anh có lý. Nhưng rất tiếc, trong hàng ngũ đó không có tôi. Anh cho phép tôi sống cuộc sống của tôi.
- Cuộc sống của anh à? Nếu anh chấp nhận lối sống đó, theo tôi, thà anh tự tử đi còn hơn, để khỏi bị đọa đày…
Suvantha ôm đầu đau khổ:
- Tự tử là một cách chạy trốn. Tôi không có quyền chạy trốn ! Tôi phải có trách nhiệm về sự chọn lựa của tôi đến tận cùng. Có lẽ vì vậy mà tôi phải sống. Tôi muốn giữ sự thành tín của tôi đối với những điều tôi đã nói, đã làm. Tôi hiểu một cách rõ ràng , tôi không có khả năng thay đổi lịch sử, không biến cải số phận của đồng bào mình khác đi, thì ít ra tôi phải cùng san sẻ, chịu những tai ương cùng với họ hôm nay.
Phayna nhìn Suvantha lắc đầu:
- Anh Suvantha, tôi thành thật xin lỗi anh, anh nói những lời lẽ của chủ nghĩa nhân đạo, nhưng là một thứ nhân đạo dựa trên cơ sở phi nhân. Tôi học hành ít hơn anh, nhưng tôi nhớ một câu chuyện như thế này: Có một triết gia, hình như của đế quốc La Mã thì phải. Khi người chủ bẻ chân ông ta, ông ta nói: Coi chừng gãy đấy ! Người chủ vẫn bẻ, và cái chân gãy thật. Lúc đó, ông ta bình thản nói: Đấy, tôi đã bảo mà ông không nghe! Anh Suvantha à! Tay chân anh thì người ta có bẻ gãy cũng không sao, song có thể gọi là nhân đạo được không khi vì anh mà tay chân của vợ con anh bị người ta bẻ gãy, và biết đâu cũng vì anh mà thảm họa sẽ đổ chụp lên số phận của nhiều người khác nữa…
Có tiếng lao xao bên ngoài. Chay Bofa lo lắng nhìn ra cửa, rồi quay lại nói với Phayna, giọng thúc hối:
- Anh Phayna! Bọn chúng đến. Anh về nhà ngay đi !
Nhanh như một con sóc, Phayna lẻn ra cửa sau, trở về nha của mình gần đó. Chỉ mấy phút sau,