Suvantha nhìn vợ, thắc mắc:
- Khuya khoắt như thế này, em đi đâu?
Chay Bofa không nói, chị hấp tấp bước ra khỏi nhà biến vào trong đêm tối. Như linh cảm một điều gì đó, Suvantha đặt con xuống chạy theo gọi vợ lại, nhưng chị đã không còn nghe thấy hay cố tình không muốn nghe, chị đã biến vào đêm tối.
*
Chay Bofa vẹt bụi cây, từng bước thận trọng hướng về phía sau trại nuôi gà của công xã, thường thì phía đó, mọi lần chị để ý không thấy ai canh gác. Tiếng khóc của bé Thanakri đã thôi thúc chị bằng mọi giá. Khi đến bên vách ngăn, chị đứng yên nghe ngóng trước khi ép sát người lách qua khe ván, rồi vói tay mò lên máng ăn của gà, chị hy vọng sẽ lấy được một hai trứng về cho bé Thanakri, nhưng vẫn không thấy. Chị cố rướn mình sâu thêm chút nữa để có thể vói tay xa hơn, cánh tay đau rát vì bị ép chặt giữa khe hở. Mắt chị sáng lên, đầu ngón tay chị đã đụng được cái trứng. Chị cố chịu đau, dấn tay sâu hơn, và chị đã nắm được cái trứng trong lòng bàn tay…Nhưng chị chưa kịp rút tay bỏ cái trứng vào túi áo, thì một tiếng ”ầm” vang lên. Vách ngăn đổ nhào xuống. Vẫn giữ chặt hột trứng gà trong lòng bàn tay, chị quay người bỏ chạy. Chỉ mới được một đoạn, thì một đám người đèn đuốc lố nhố đã án ngữ trước mặt. Chị bất lực đứng im như một pho tượng, nước mắt chảy tràn trên má…
*
Trong khi đó, ở nhà mình, Suvantha bồng con đến bên lu nước, lấy gáo múc cho con bé:
- Con tạm thời uống nước cho đỡ đói, mai ba sẽ tìm cách kiếm trứng gà cho con ăn.
Bé Thanakri ngước lên nhìn cha: