BunThum cùng với đám Angkar cận vệ dẫn Kun Su, một nông dân đẩy cửa bước vào. Bun Thum đưa mắt về phía Kun Su, rồi chỉ Suvantha:
- Có phải đúng là tên này không?
Kun Su nhìn Suvantha lắc đầu:
- Không, không phải người này!
- Tại sao mày che giấu cho hắn?
- Tôi đã nói với ông , người này không phải là người chữa bệnh cho vợ tôi.
Bun Thum giận dữ gầm lên:
- Vậy thì ai là người đã chữa bệnh cho vợ mày? Bệnh của vợ mày thì cả công xã này ai cũng biết là chỉ chờ chết, vậy mà nó đã sống…Kun Su, nếu mày bằng lòng nói rõ ai là kẻ chữa bệnh cho vợ mày thì tao sẽ tha mày lập tức. Còn nếu không nói - hắn rít lên -tao sẽ cắt lưỡi mày ngay.
Kun Su ngước lên nhìn Bun Thum như van nài:
- Có Đức Phật chứng giám, tôi không thể ...
Bun Thum rút con dao ra cầm ở tay:
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Nói thật đi! Có phải hắn đã chữa bệnh cho vợ mày không?
Kun Su nhìn con dao lấm lét, sợ hãi. Bun Thum hét lớn:
- Mày có chịu khai không?
Kun Su run rẩy: