Nhưng Thanakri đã bị bắt đi mất, Chay Bofa ôm chặt chiếc áo vào lòng nấc lên tức tưởi. Suvantha đứng dậy, bước tới bên vợ, an ủi:
- Đừng khóc nữa em. Rồi con nó sẽ về với chúng ta.
- Không về nữa đâu! Tha Bory đã vĩnh viễn ra đi. Đến lượt Thanakri cũng bị bắt đi mất!
Phayna quay về phía Chay Bofa, nói chen vào:
- Chị Chay Bofa, hãy tin tưởng. Tôi đang tìm tung tích của cháu Thanakri để mang về cho chị. Tôi hứa!
Ngừng một lát, Phayna nói với Suvantha:
- Còn anh Suvantha! Tôi nghĩ rằng chính thảm kịch mà gia đình anh đang gánh chịu phải làm cho anh suy nghĩ…
Suvantha lắc đầu chán nản:
- Tôi đã không suy nghĩ gì nữa từ lâu. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng..
- Nhưng những gì đang diễn ra chung quanh anh lại hoàn toàn không trống rỗng chút nào mà đầy ắp máu và nước mắt của đồng bào ruột thịt chúng ta.
- Làm sao tôi có thể có trách nhiệm về sự đổi thay xã hội khi mà tôi không tin tôi có thể gánh nổi trách nhiệm cuộc đời tôi và vợ con tôi.
- Thế tại sao chúng ta không đấu tranh để thay đổi số phận khắc nghiệt, cái định mệnh bi thảm do bọn chúng áp đặt lên cuộc sống của chúng ta?
- Chúng ta là ai?
- Nhân dân. Không trừ một ai!